Em xin lỗi, ngàn lần xin lỗi vì đã làm phiền đến cuộc sống của anh |
Em đã giấu trong mình sự im lặng của một tình yêu không thể kết thành lời.
Mùa thu đã đến rồi đấy anh à. Em yêu mùa thu, yêu cái sương thu mơ hồ se lạnh, yêu cơn gió thu dịu mát cõi lòng, yêu chiếc là nhẹ nhàng rơi trên những con đường Hà Nội, yêu hương hoa sữa nồng nàn gợi trong em bao nỗi nhớ và niềm khát khao. Nhưng em cũng sợ mùa thu bởi mùa thu làm trái tim nhỏ bé của em lúc nào cũng run rẩy, ngập tràn trong nước mắt, trong nỗi nhớ trong tủi hờn và cô đơn giá lạnh.Mùa thu này có lẽ em sẽ thấy cảm thấy ấm áp hơn khi biết mình dường như mơ hồ có anh bên cạnh. Mình xa nhau như một định mệnh để rồi gặp lại nhau sao quá bất ngờ. Những dòng cảm xúc vu vơ giữa biển người mênh mông, trong cái thế giới mà chưa bao giờ em từng đặt chân lại giúp em tìm lại trái tim của mình. Tất cả đều rất mơ hồ phải không anh, nhưng từ trong sâu thẳm trái tim, trong tiềm thức của mình em tin là anh đã đến, em muốn tin rằng định mệnh đã cho chúng ta thêm một lần để trở về bên cạnh cuộc đời nhau.
Ngày anh đến, em đã thực sự được ngụp lặn trong thế giới cảm xúc của mình. Em như được hồi sinh thêm một lần nữa, sau biết bao cô đơn, tủi hờn, bao đắng cay, nước mắt, sau bao muộn phiền tuyệt vọng niền vui và nụ cười đã trở lại trên môi. Em thấy yêu hơn cuộc đời đang sống, em thấy yêu hơn những ngày đang tới trong cuộc đời mình. Cuộc sống của em đã từng không lối thoát. Em đã mơ về một cuộc sống hạnh phúc, một hạnh phúc giản dị đơn sơ như bao người con gái khác trên thế gian này, nhưng dường như hạnh phúc với em lại là thứ ảo ảnh quá xa vời, em chìm đi trong tủi hờn, tuyệt vọng, giọt nước mắt lăn dài trong cả những cơn mơ, có những lúc em thấy mình gục ngã, có những lúc em tưởng chừng như mình không còn đủ sức mà tiếp tục, nhưng rồi em lại tự mình đứng lên, tự mình vượt lên tất cả, vượt lên không chỉ vì bản thân mình mà còn vì những người thân yêu bên cạnh mình và vì cả anh nữa…
Trong những năm tháng chông chênh của cuộc sống mỗi khi buồn, mỗi khi khóc là mỗi lần trái tim em thầm gọi nhắc tên anh, đã bao tháng năm rồi anh nhỉ, em cũng không biết nữa chỉ biết rằng bóng hình anh dù rất xa xôi nhưng lúc nào em cũng thấy hiện hữu trong cuộc sống của mình. Đã bao lần nhớ anh, nhớ đến rơi nước mắt, đã bao lần cầm chiếc điện thoại lên bấm số nhắn tin cho anh rồi lai tự tay mình xóa hết. Em biết mình không nên làm phiền đến cuộc sống của anh. Em đã giấu trong mình sự im lặng của một tình yêu không thể kết thành lời.
Em đã mang tình yêu và cả những nỗi đau vô tình gửi lại cuộc đời anh |
Giá như thời gian có thể quay trở lại, em sẽ không để cái tính bướng bỉnh xưa kia làm lỡ mất nhịp đập trái tim mình. Giá như trong cuộc đời bộn bề lo lắng này, em có đủ dũng cảm chạy về bên anh chỉ một lần thôi, để được nắm lấy bàn tay anh, để được gục đầu vào bờ vai anh, em sẽ mạnh mẽ hơn để mà bước tiếp.
Giờ thì đã quá muộn rồi phải không anh? Mình không còn tự do làm những điều mà mình muốn nữa. Em hiểu dù trăm lần muốn, ngàn lần muốn mình vẫn không thể vượt qua được những giới hạn của chính mình. Vậy nên ước mơ của em sẽ mãi mãi chỉ là những nỗi nhớ thương cồn cào da diết và cái khát khao được chạm vào thế giớ bí ẩn của anh thôi.
Anh à! Em xin lỗi, ngàn lần xin lỗi vì đã làm phiền đến cuộc sống của anh. Em sẽ làm theo lời anh nói. Sẽ buông tay thôi, bàn tay của em không đủ hơi ấm để đem lại cho anh niềm vui và hạnh phúc của cuộc đời, em sẽ buông tay để một hạnh phúc mới thật sự sẽ tìm về với anh, để cho môi anh cười, mắt anh say và lòng anh lại bình yên như chưa bao giờ bình yên đến vậy. Ngày em nhận ra đó chính là anh cũng là ngày em phải quyết định điều đau đớn nhất, em không cho phép mình làm tổn thương anh, chỉ một mình em thôi là đủ. Em bước về cuộc sống của em để lại tiếp tục con đường dang dở, buồn lắm, cô đơn lắm, chông chênh lắm nhưng sẽ không bao giờ có thể quên anh. Anh hãy sống vui, luôn mỉm cười và hạnh phúc thế là em hạnh phúc lắm rồi.
Anh à, ngày mai trên con đường anh bước, khi nào thấy mỏi gối, chồn chân, hãy tin rằng ở nơi xã xôi kia luôn có một người vẫn đang ngóng đợi, ngóng đợi chỉ để biết rằng trái tim mình vẫn còn yêu, ngóng đợi để biết mình vẫn chưa lạc mất anh và ngóng đợi để luôn cầu chúc cho anh những điều tốt lành nhất.
Anh hãy bước đi trên con đường của mình nhưng đừng cách xa em quá, thỉnh thoảng nhớ dừng lại một chút chờ em với nhé, bàn chân em bé nhỏ, con đường của cuộc đời thì dài và rộng lắm, sẽ có lúc em gục ngã, em sẽ phải tự mình đứng lên vì vậy sẽ mất một chút thời gian đấy, nếu anh không chờ, mình sẽ lại lạc mất nhau. Dù mình không thể cùng nhau đi chung một con đường, dù đã buông tay nhưng em không muốn mình mất anh mãi mãi, em muốn làm cơn mưa mát lành xoa dịu tất cả những vết thương trong cuộc đời mà anh gặp phải, em cũng muốn anh mãi là người trở che cho em khi em thấy lòng mình yếu đuối. Mình bên nhau chỉ vậy thôi, là niềm tin cho nhau, là ý nghĩa sống của nhau anh nhé!
Em yêu anh rất nhiều!