Em không hối hận vì đã quen anh, gặp anh rồi yêu anh (Ảnh minh họa) |
Em thương anh và thương chính bản thân mình, tiếc thương cho cuộc tình đôi ta.
Ngày đầu tiên em được cảm nhận cái hơi ấm từ đôi bàn tay của một người con trai, bàn tay ai khẽ nắm bàn tay ai nhẹ nhàng, rồi áp vào lồng ngực, đôi bàn tay đan xen vào nhau làm ai đó ngại ngùng quay đi e thẹn và xấu hổ. Cứ như thế tình cảm lớn dần lên, hạnh phúc đong đầy theo năm tháng. Những ngày cuối tuần mình cùng nhau dạo bước tung tăng trên phố, anh bảo đi “hít khí bụi và xăng xe"... Chiếc xe đạp ngày nào anh vẫn chở em đi, tiếng cười nói ròn tan của hai đứa phá tan bầu không khí, con đường này còn ghi dấu bao kỷ niệm của đôi ta – nhớ lắm...
Những ngày tháng mộng mơ cứ chạy theo chân hai đứa, 2 năm trải qua bao sóng gió với bao thăng trầm của cuộc sống - ốm đau bệnh tật, anh vẫn luôn quan tâm chăm sóc, lo lắng, động viên và yêu thương em. Món quà vô giá anh luôn dành cho em đó là những nụ cười – những nụ cười rất hiền...
21 giờ tối ngày mùng 2/3/2013 âm lịch, anh gửi cho em một dòng tin nhắn: “Hôm nay anh về nhà, mai tảo mộ các cụ rồi, nằm nghe nhạc lại nhớ đến 1 năm trước, có anh có em có ông nội nữa...anh nhớ mọi người lắm. Nay anh sẽ nhớ lại mọi chuyện và khóc một trận cho thoải mái. Cuộc sống này ngắn ngủi quá”, đọc xong dòng tin nhắn thấy mắt em cay cay,em khóc từ khi nào cũng chẳng biết nữa...
Em ngồi đây, một miền ký ức dường như ùa về, sâu thẳm và thắt lại trong tim. Em cứ thả mặc nước mắt rơi cho trôi hết bụi đời...
Ngày...tháng...năm...
Ngày đó anh nhớ không, lần đầu tiên em bước chân lên xe về Cao Bằng, đi qua những chặng đèo Giàng đèo Gió thật gian nan. Lần đầu tiên em biết cảm giác say xe nó thế nào, người mệt lử... Nhưng vì biết phía trước là anh nên em gắng sức vượt qua. Bến xe Cao Bằng... khi em vừa bước xuống anh đã hiện ra, không phải là ảo giáo của một người say xe mà là thật. Anh đưa tay vuốt nhẹ má em và nói: “Mọi người biết em lên chơi ai cũng mừng lắm, biết em đi đường xa nên mọi người lo và nhắc em hoài, thương em quá... Mình đi ăn rồi về nhà nhé em...” Anh đã vượt hơn 70 km đường rừng núi để ra bến xe đợi em trong cái nắng gay gắt với cái bụng rỗng vì sợ em tủi thân khi xuống xe mà không thấy anh. Một nụ cười thật tươi để chào đón cô gái miền xuôi đến với miền đất vùng núi phía bắc đầy nắng và gió, nơi rừng thiêng nước độc với những con người đậm chất dân tộc nơi đây.
Cuộc sống đôi khi không như mình mơ ước phải không anh (Ảnh minh họa)
Cái nắng gắt khiến da anh sạm đen, công việc vất vả khiến anh gầy đi trông thấy... Em thương anh. Ngồi phía sau em đưa tay ôm anh, gục đầu vào lưng anh mà trào nước mắt, em thương anh nhiều lắm anh à. Về đến làng, mọi người kéo nhau ra xem như thể mình là một người nổi tiếng vậy, thấy anh cười toe em biết trong lòng anh vui lắng, anh tự hào vì em chăng?
Lần đầu tiên về Cao Bằng cũng là lần đầu tiên em bước chân lên nhà sàn dân tộc, thả mình trong cái gió của núi rừng tây bắc trong buổi chiều nhạt khi hoàng hôn buông xuống, lặng nhìn những làn mây che phủ ôm lấy ngọn cây rừng, cảm giác bình yên quá anh à.
Ngày thứ 2 em ở Cao Bằng anh còn nhớ không, cái cảm giác say thuốc lá thật sự rất khó chịu khi em cùng bà, cùng mẹ với em Kiều bó lá thuốc lá lên xào để đưa vào lò sấy, người nôn nao lâng lâng quay cuồng...và đến bây giờ em cũng không thể quên được cảm giác đó.
Ngày thứ 3 anh đưa em đến UBND huyện làm giấy thông hành và cũng là lần đầu tiên em qua Cửa Khẩu Tà Lùng để sang Trung Quốc. Anh đưa em đi chợ Long Châu chơi, lần đầu tiên được ăn cơm niêu Trung Quốc, lạ lạ mà cũng hay hay. Giờ nghĩ lại mà sao nhớ quá anh à.
Lần thứ 2 em về Cao Bằng vào đúng dịp mùng 3/3, ở đây họ làm tết to lắm, mọi người khắp nơi nô nức ùa về đi tảo mộ. Em ngồi giúp mẹ giã lá gai, cùng anh, bà, mẹ và em Kiều giã bột, giúp bà nặn bánh... Hôm sau vác quốc theo chân anh cùng mọi người đi tảo mộ, mệt nhưng mà vui lắm anh à. Vậy là cũng 1 năm rồi anh nhỉ, nhưng nghĩ lại như vừa mới đây thôi. Em nhớ anh và mọi người, nhớ những con đường ngoằn nghoèo, nhớ cái thời tiết khắc nghiệt nơi đây... nhớ... nhớ lắm.
Anh biết không, cái ngày anh chạy xe đưa em đi hơn 100 Km đến Thác Bản Giốc chơi, chụp vài kiểu ảnh rồi lại chạy hơn 100 Km về nhà, em thấy thương anh vô cùng, rồi lần chạy xe đưa em đi Hồ Thang Hen cũng không kém, con đường gập ghềnh khúc khuỷu mà anh không từ nan... Anh vì em... vì em nhiều quá.
Những ký ức này sẽ mãi mãi ghi dấu trong em và theo em đi suốt cuộc đời dẫu ngày mai có ra sao. Em không hối hận vì đã quen anh, gặp anh rồi yêu anh, em trân trọng anh trong từng khoảnh khắc và thật sự hạnh phúc khi em được đón nhận tình yêu cao thượng của anh. Em cũng ngỡ chẳng có gì chia cách được đôi ta, nhưng cuối cùng em không làm được. Cuộc sống đôi khi không như mình mơ ước phải không anh. Hạnh phúc tưởng như nằm trong lòng bàn tay nhưng rồi chợt tan biến ngay trước mắt. Em đã khóc rất nhiều, và anh cũng vậy. Em thương anh và thương chính bản thân mình, tiếc thương cho cuộc tình đôi ta. Nhiều khi một mình ngồi nghĩ lại những ký ức ngày xưa tự nhiên cảm xúc lại ùa về làm em không kìm được nước mắt. Em thương anh... Rồi một ngày em sẽ trở lại nơi đây với người đã từng yêu thương em và tìm lại cái khoảnh khắc gần 2 năm về trước, tìm lại ký ức một thời ghi dấu trong em...
hoangqueanh.a2t@gmail.com