Cổ họng tôi đắng ngắt, trái tim như có ai đó bóp nghẹt. Em nói đúng. Không ai có thể may mắn mãi, dù đó là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hay trong cả hành trình dài tìm kiếm một người ta yêu thực sự...
Chuyện cũ.
-Có đúng là…em hết yêu anh rồi không?
Tôi không dám nhìn Kim khi nói ra câu đó. Ánh mắt tôi cứ chằm chằm vào bức tranh tĩnh vật treo ở góc phải căn phòng. Mãi đến khi thấy nàng đã im lặng quá lâu, tôi lướt ánh mắt nhìn qua. Kim cúi mặt. Mái tóc dài đen buông xõa trước ngực. Ánh đèn vàng khẽ hắt vào mái tóc, vào đôi tay trắng ngần lúc này đang đan vào nhau bối rối. Ánh sáng vàng ấm áp của quán cà phê sang trọng này đáng ra phải dùng để tăng không khí ấm cúng cho khách, không phải để chứng kiến một cuộc cãi vã như thế này. Tôi nhếch mép chua chát.
-Anh à…bố mẹ em không cho phép khi biết anh làm đầu bếp… em… em… đã thuyết phục rất nhiều nhưng có lẽ không ăn thua. Em nghĩ là… chuyện chúng mình… chắc không được rồi.
Tôi như muốn hét lên. Là phó bếp của một nhà hàng bốn sao trong thành phố, tôi có mức lương đáng mơ ước đối với đa số chàng trai trạc tuổi. Chính công việc phụ bếp ở các nhà hàng địa phương khi mới vào đại học ở Úc không chỉ giúp tôi có thêm tiền trang trải học phí mà còn tích lũy kinh nghiệm, là một ưu điểm khiến tôi được cất nhắc khi xin việc ở quê hương.
Vậy mà chẵng nhẽ nghề nghiệp của tôi không xứng đáng để bố mẹ nàng trân trọng sao? Có nhất thiết phải là kĩ sư, bác sĩ hay thầy giáo mới là đáng được nể trọng? Có khi nào đây chỉ là cái cớ để nàng xa tôi? Tôi muốn hét lên cho nàng biết những điều kia, muốn đấm thùm thụp vào mặt bàn cho hả giận. Nhưng rốt cuộc tôi chẳng làm gì cả ngoài việc ngồi lặng thinh. Cho đến lúc Kim đứng lên, nàng tất tả chạy đi, không quên buông một lời xin lỗi lí nhí trong cổ họng.
Tôi đưa tay hất đổ ly moctail trên bàn. Chất nước Soda smoothie trắng đục sóng sánh chảy tràn như một dấu chấm hết cho câu chuyện tình buồn da diết.
Cơn gió lạ
Siêu thị lúc một giờ trưa. Thật dễ hiểu khi thời điểm này vắng khách hơn mọi khi. Tôi chậm rãi cùng chiếc xe đẩy, chân rảo bước, mắt ngó nghiêng tìm khu vực thịt đông lạnh. Tôi đã xin sếp được nghỉ việc hai tuần để được thư thái suy nghĩ về mọi chuyện, mặc cho bếp trưởng luôn miệng cằn nhằn khi mất đi một trợ lý đắc lực. Nói một cách chân thành, tôi vẫn chỉ quanh quẩn trong căn hộ chung cư trên tầng chín, thi thoảng nấu món vài món ăn lạ miệng nhằm quên đi nỗi buồn trống trải xâm chiếm lấy tâm hồn. Và món thịt bò Mỹ đút lò chợt thoáng qua tâm trí tôi khi đang nằm nghe bản nhạc yêu thích trong quãng thời gian du học. Thế là tôi ở đây. Trong siêu thị thành phố. Lúc một giờ trưa và bên ngoài trời nắng như đổ lửa.
Tôi đẩy xe đến quầy tính tiền sau khi đã chọn đủ mọi nguyên liệu cho món ăn. Chợt một tiếng nói từ sau vang lên:
-Tôi nghĩ anh nên chọn rượu vang đỏ. Loại mạnh ấy. Kết hợp với những món thịt đỏ như bò Mỹ sẽ cho vị ngon đậm đà. Vang trắng chỉ hợp với khai vị thôi.
Tôi quay lưng lại. Một cô gái, dĩ nhiên là người lạ với mái tóc ngắn màu nâu đỏ bồng bềnh và đôi mắt to. Rõ ràng là vì quá lơ đễnh tôi đã lấy nhầm chai vang trắng thay vì vang đỏ như thường lệ. Ngạc nhiên hơn khi những tip trong nấu nướng như vậy chỉ có người sành ẩm thực mới biết. Tôi cố gắng mỉm cười sao cho tự nhiên nhất.
Chưa kịp đợi tôi cất lời, cô đã nói:
-Tôi không phiền khi sẽ là người trông giỏ hàng giúp trong lúc anh đổi lại chai vang khác. Dĩ nhiên, nếu anh muốn.
Đó là lần đầu tôi gặp Minh. Một cô gái đáng yêu. Chúng tôi đã đi bộ cùng nhau một đoạn dưới tầng hầm siêu thị trước khi ra về. Dừng lại trước bãi đỗ xe, tôi gãi gãi mớ tóc bù xù:
-Liệu một lời cảm ơn cho một- lời –khuyên- hữu- ích có là đủ?
- Anh nghĩ đủ hay không? Minh cho hai tay vào túi quần jeans, nháy mắt đầy tinh nghịch. “Tôi muốn nếm thịt bò Mỹ đút lò với chai vang đỏ xem nó đậm mùi đến mức nào!”
Dẫn một cô gái lạ đến căn hộ của mình, ăn uống và chuyện trò lúc cô đơn rõ không phải là phong cách của tôi, nhưng trước một lời đề nghị đầy ý nhị và dễ thương như thế thì khó lòng nào từ chối.
Bếp yêu thương
Từ buổi gặp ấy, tôi và Minh gặp nhau thường xuyên hơn, hầu hết thời gian chúng tôi dành để nghiên cứu về các diễn đàn ẩm thực, có lúc hứng chí lên tôi còn rủ Minh đi chợ sớm vùng biển để tìm các loại hải sản tươi cung cấp cho nhà hàng. Em luôn hào hứng và nhiệt tình, y hệt như con chim non ríu rít làm tâm hồn tôi bớt ưu phiền, vướng bận những gì đã thuộc về quá khứ.
Đó là một ngày trời giông bão, tôi tất tả trở về sau ca làm việc của mình. Quan sát màn mưa sau lớp kính cửa sổ căn phòng chật hẹp, tôi thoáng nghĩ vu vơ rồi chợt chạnh lòng-nỗi buồn đến sau nhiều ngày vắng bóng, khoảng trống trong tâm hồn chợt hiện hữu lúc nào không hay. Bỗng tiếng chuông cửa reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Là Minh. Em đứng co ro, hai tay ôm lấy vai, nước mưa thấm trên mái tóc nâu và làn áo mỏng. Tôi hốt hoảng:
- Sao lại ướt hết thế? Vào nhà nhanh đi em!
Em nhoẻn miệng cười rồi bước vào trong, vừa đi vừa nói: “Em ghé vào siêu thị nhưng lại quên mất mấy hôm nay trời hay mưa bất chợt. Thế là ướt!”. Lúc này tôi mới để ý em rằng tay phải em đang cầm một chiếc túi đầy ắp bơ, kem tươi, trứng và ti tỉ những thứ khác. Tôi phì cười, nói với theo:”Anh hiểu rồi, kiểu mưa lạnh đột xuất này thì butter cake có lẽ là hợp nhất. Thơm và ấm cúng.”
Theo yêu cầu của em, tôi chỉ việc nằm dài trên sô pha đợi chờ thành quả. Mùi bơ thơm nức cả căn phòng. Em thụng thịnh trong chiếc sơ mi trắng của tôi , chăm chú đổ bột vào chiếc khuôn nordic xám bạc, những sợi tóc mai xòa xòa nhìn đáng yêu vô cùng. Thi thoảng em nhìn về phía tôi và nhắc nhở không được chăm chú nhìn em quá, nếu không em sẽ làm hỏng mất.
Cuối cùng thì butter cake cũng hoàn tất. Tôi đưa mắt nhìn những chiếc bánh nhỏ, đôi cái bị lỗ chỗ vì bột nhào chưa đều, đa số đều có màu vàng ngả nâu vì nướng ở nhiệt độ cao quá. Em đưa mắt nhìn giỏ bánh rồi lại nhìn tôi, cuối cùng không nhịn được, hai chúng tôi phá ra cười giòn giã. Em đấm tay vào ngực tôi, đôi má ửng hồng ngại ngùng:
- Anh cười cái gì? Công sức nãy giờ của em đó! Nhìn tay em nè, rửa mãi mà vẫn còn mùi bơ, không hết được.
Tôi nhìn những ngón tay đang chìa ra trước mặt, đôi bàn tay trắng với những ngón tay hồng hồng không cầu kì, tô vẽ gợi lên trong tôi một cảm giác khó tả. Một điều gì đó như yêu thương vừa trỗi dậy. Ngoài trời mưa vẫn còn rơi xám xịt. Mùi bơ thơm nức. Tôi cầm lấy đôi bàn tay ấy, khẽ kéo em về phía mình và đặt lên đôi môi tinh khôi một nụ hôn sâu. Đôi mắt đen mở to nhìn tôi kinh ngạc, rồi em cũng bị cuốn theo tôi trên vòng xoáy ấy. Ngoan ngoãn và dịu êm.
Quá khứ hồi sinh
Sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của tôi diễn ra khác mọi năm- nghĩa là không tụ tập bạn bè ăn uống, đi bar như thường lệ. Tôi muốn một điều gì đó khác biệt và Minh gợi ý một ý tưởng tuyệt vời: cùng nhau trang trí lại căn hộ và tổ chức party tại gia-dĩ nhiên sẽ chỉ có hai đứa. Sau mấy ngày hì hục chuẩn bị, cuối cùng chúng tôi đã có một ngày đáng nhớ. Dưới ánh nến lấp lánh, em rạng rỡ nhìn tôi cười:
- Em có món quà đặc biệt muốn cho anh xem.
Khẽ cúi người, em đưa tay vào túi xách lấy ra một khung ảnh nhỏ bằng gỗ có hình tôi và em trong đó. Không khó để tôi nhận ra đó là tấm hình được chụp nhân dịp chuyến đi chợ hải sản cách đây hai tháng. Em mím môi, nói tiếp:
- Không phải tự dưng em tặng anh món quà này đâu. Hôm trước, em..em phát hiện thứ này trong phòng anh… Em mong anh không nghĩ em là kẻ tò mò, tự tiện…Em mím môi, ngập ngừng đưa tay vén tóc mai: “Chỉ là… chỉ là em nghĩ đã đến lúc anh nên bắt đầu một câu chuyện mới, cùng em."
Tôi nhìn trân vào chiếc khung ảnh em mới chìa ra. Là tấm ảnh của tôi và Kim. Kể từ ngày chia tay hôm đó chính tôi đã gói ghém mọi thứ có liên quan tới cô ấy và cất hết. Từ con mèo bông, túi xách cho đến những vật nhỏ linh tinh như quyển sổ, caravat, nước hoa, đồng hồ… Duy chỉ có chiếc khung ảnh này là tôi giữ lại. Chỉ vì nụ cười của Kim trong tấm hình này ngây thơ quá. Sự ngây thơ hiếm có của một cô gái thông minh, sắc sảo luôn biết mình cần gì và phải làm những gì. Tôi mặc chiếc áo sơ mi bạc phếch, tay khẽ vòng qua ôm hờ lấy eo cô ấy. Kim dựa khẽ vào ngực tôi, ánh mắt đôi chút rụt rè nhưng lấp lánh đầy hạnh phúc. Quần áo chúng tôi hơi bẩn và đôi chỗ còn rách-dư âm của những ngày lăn lộn ở vùng quê miền núi. Bao nhiêu kí ức hiện về làm tim tôi đau nhói. Khẽ đưa tay chạm vào tấm hình, tôi nói như trải lòng:
- Anh không nghĩ là mình lại xúc động như thế này… Quá khứ lúc nào cũng đẹp... em nhỉ ?
Minh nhìn tôi, đôi mắt sững sờ rồi chuyển sang ngân ngấn nước đầy thất vọng. “Em hiểu rồi, anh à… Có lẽ anh còn yêu chị ấy nhiều… Có lẽ em vội vàng quá, em xin lỗi… ”
Ai cũng đã từng làm những việc khiến bản thân phải sống trong ăn năn hối hận. Và cũng chính vì câu nói ấy mà lần thứ hai tôi chứng kiến một cô gái bỏ chạy ra khỏi cánh cửa cuộc đời mình.
****
Lại một ngày mưa. Tôi không nhớ đã bao nhiêu ngày từ nụ hôn đầu tinh khôi ấy, không nhớ đã bao nhiêu lâu từ hôm Minh bước khỏi cuộc sống của tôi. Từ dạo đó, em tắt máy điện thoại. Tìm đến địa chỉ em cho tôi thì lúc nào cánh cửa cũng im lìm vắng lặng. Thế giới của em và tôi không còn điểm chung như trước. Tôi như một kẻ điên dại sống trong dằn vặt, thầm nguyền rủa chính bản thân mình . Có hôm giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm cả áo. Tôi thấy Minh. Thấy mớ tóc nâu đáng yêu cọ vào má, đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ tôi đầy âu yếm. Thế rồi tự dưng em chạy xa khỏi tôi, xa mãi, biến mất vào cánh rừng khiến tôi không thể nào đuổi kịp.
Giấc mơ ấy ám ảnh tôi mãi. Em còn hơn cả những giấc mơ, theo tôi đến từng giây, từng phút cả trong thực tại. Chưa bao giờ tôi thấy mình nhớ một ai nhiều đến thế. Kể cả Kim. Toan bước đến bàn làm việc- nơi giờ đây tấm ảnh của em và tôi được đặt ngay ngắn thì bỗng bàn chân chạm phải một vật gì đó. Tôi cúi xuống. Ở góc bàn chìa ra một tấm thiệp màu ngọc. Có lẽ em cất cùng tấm hình và định sẽ đưa tôi nhưng rồi tôi đã phá hỏng tất cả. Vội vàng mở ra, nét chữ em hiện ra tròn trịa đáng yêu vô cùng:
“Chúc mừng sinh nhật anh của em!
Anh ơi, anh có tin vào định mệnh? Hãy khoan trả lời. Để em kể cho anh nghe chuyện này nhé! Anh còn nhớ hôm đầu tiên mình gặp nhau trong siêu thị không? Trước khi gặp anh em đã lang thang trong quầy sách và thật tình cờ , em đọc đúng công thức món bò Mỹ đút lò với rượu vang đỏ, chính sự may mắn ấy là cái cớ để em bắt chuyện với anh đấy. Một chàng trai với khuôn mặt đáng yêu nhưng ẩn chứa một nỗi niềm riêng khó diễn tả. Nhưng không ai có thể may mắn hoài anh nhỉ, chính điều này đã lí giải vì sao một đứa con gái rành tip nấu món Âu Mỹ nhưng lại nhào bột không đều và nướng bánh suýt cháy :D. Em phải cảm ơn anh vì chính anh đã giúp em hiểu về một thế giới tưởng như chỉ loanh quanh với xoong nồi nhưng thật ra lại đầy màu sắc và mùi vị.
Happy birthday my cookie,
P/s: Em yêu anh, nhiều hơn anh có thể tưởng tượng.
Kí tên: Thiên thần hộ mệnh của anh.”
Cổ họng tôi đắng ngắt, trái tim như có ai đó bóp nghẹt. Nước mắt tôi lăn dài, thấm ướt cả tấm thiệp. Em nói đúng. Không ai có thể may mắn mãi, dù đó là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hay trong cả hành trình dài tìm kiếm một người ta yêu thực sự. Biết yêu thương và trân trọng những gì cuộc sống ban cho ta là cách để giữ may mắn ấy trường tồn. Tôi dựa lưng vào tường, ngồi bất động. Nếu thượng đế rủ lòng cho tôi cơ hội thứ hai được gặp lại thiên thần của mình, tôi hứa sẽ không để em vụt đi mất.