Bến bờ chị mong ước hơn hai năm nay bây giờ thành xa quá.
Đang vi vu thì tôi có điện thoại, tôi vội dừng lại rồi lục tìm trong túi xách. Do không có thói quen nhét điện thoại trong túi quần nên đôi lúc cũng hơi bất tiện, hơi mất thời gian. :D
- Alo. Dạ Nguyên nghe đây.
- Chị Dung nè . Em rảnh không? Nếu rảnh, chị em mình gặp nhau nói chuyện một chút được không em?
- Có chuyện gì vậy chị? Sao em nghe giọng chị không được vui?
- Chị đang buồn về chuyện tình cảm quá mà không có ai để tâm sự. Nếu em rảnh thì gặp chị một chút nhé.
- Dạ được chị. Bây giờ chị đang ở đâu?
- Chị đang ở…
Tôi hơi bất ngờ vì cuộc gọi của chị Dung. Chị là chị của bạn tôi, lớn hơn tôi 3 tuổi và đang là cô giáo của một trường cấp 2. Chị có một người em gái song sinh cũng là giáo viên. Hai chị em một Hóa, một Lý. Trong khi đó, bạn tôi thì chịu đồng cảnh ngộ với tôi: Hóa yếu, Lý tệ. Nghe bạn tôi và chị nói bẩm sinh sức khỏe của chị không được tốt lắm, cứ hay bị đau vặt. Lần đầu tiên tôi và chị gặp mặt nhau là cách nay hơn 2 tháng. Chị nói chị rất có cảm tình và thích nói chuyện với tôi vì tôi cũng gầy còm giống chị. Tôi nghe xong thì nửa buồn cho thân phận “bé tí hin”, “gầy như que củi” của mình, nửa còn lại thì thấy vui vui vì tìm được người cùng cảnh. “Đồng bệnh tương lân” mà. Cứ cách dăm ba ngày, tôi và chị lại liên lạc với nhau. Không gọi điện thì nhắn tin qua lại. Thường là hỏi thăm sức khỏe, ăn uống… Có hôm chị than mệt, năm nay phải chủ nhiệm một lớp 8 mà học sinh lớp này lì và quậy lắm. Chị nói đi dạy chị sợ nhất là bị chủ nhiệm lớp. Tôi chỉ biết cười trừ thôi. Thật tình tôi cũng thương chị và các giáo viên chủ nhiệm lắm.
Nhớ lại thời học sinh “oanh liệt” của mình là tôi biết các thầy cô phải vất vả và "hao tâm tổn sức" đến chừng nào rồi. Mà chị vừa kể vừa thêm vô mấy từ cảm thán “hix”, “oài”, “ax.ax.” thì biểu tôi không cười chắc tôi cũng không làm được. Tôi nói chị phải tích cực ăn uống gấp 2 lần bình thường thì mới đủ sức “chiến đấu”, cố gắng “chiêu hiền đãi sĩ”, tổ chức một dàn cán bộ lớp thật hoành tráng và nhất là phải “lì” hơn học trò… Sau khi nỗ lực áp dụng lời khuyên của hơn một chục người, chị cũng đã đưa được lớp vào nề nếp. Rất vui mừng, chị báo tin thắng lợi cho tôi liền. Nói chuyện với chị rất thỏai mái, chị cũng dễ chịu nên tôi không phải cân nhắc từ ngữ nhiều. Nhiều lúc không biết bạn tôi có “ganh tỵ” khi thấy tôi và chị thân thiết với nhau không nữa. Thế nhưng lần này nghe giọng chị rất lạ. Mà mấy hôm trước chị bảo có việc bận khỏang nửa tháng nên sẽ không liên lạc với tôi còn gì. Càng nghĩ tôi càng thấy bồn chồn nên vừa gặp chị, tôi đã hỏi ngay:
- Có chuyện gì vậy chị? Sao chị buồn? Hay anh làm gì để chị giận rồi?
- Không có gì để giận cả. Chị và anh quen nhau khi đã dự đoán được chuyện này có thể xảy ra.
- …
- Anh ấy là con trai duy nhất trong gia đình có 4 người con. Bố mẹ anh ở ngoài Bắc, anh ở đây với chị gái. Bây giờ ông việc ổn định rồi thì gia đình bảo anh về Bắc để chăm sóc, phụng dưỡng bố mẹ và hương khói cho ông bà. Mà công việc ở đó rất khó xin được, nếu về thì chỉ xin cho mình anh được thôi.
- Vậy chị có dự định gì chưa? Anh có nói gì với chị không?
- Lúc đầu chị và anh định cùng về Bắc thử một chuyến. Gia đình anh cũng nói cố gắng lo cho cả 2 về nhưng họ không thể lo được vì lo cho mình anh về đã khó lắm rồi. Bây giờ hai gia đình đều bảo anh chị chia tay đi để giải thoát cho cả hai. Chị buồn đến thắt ruột mà bố mẹ chị suốt ngày nói chuyện này làm cho chị càng thêm chán nản. Chị và anh cũng đã nghĩ đến chuyện chia tay rồi nhưng không làm được em à…
Chị nói như trút hết nỗi niềm tâm sự bị dồn nén mấy ngày nay, giọng vừa nghẹn ngào, vừa sầu thảm. Sự thể này cũng làm tôi quá bất ngờ và bối rối. Chị nói anh chị quen nhau đã được ba năm, tôi cứ ngỡ là có một đám cưới thật vui vẻ, hạnh phúc sắp được tổ chức. Ấy thế mà lại gặp trở ngại. Chia tay đâu có dễ dàng và đơn giản là vài lời nói. Có được một quyết định đã khó. Mà hiện thực hóa quyết định đó thì lại càng khó hơn. Chia tay - nếu chỉ là chia lìa đôi bàn tay, là mình không cầm tay nhau nữa, không sóng bước cùng nhau thì chắc có thể cố gắng. Nhưng chia tay là không nhớ, không thương, không yêu, không quan tâm, lo lắng cho nhau nữa. Chia tay là hai người “không xa lạ” trở thành xa lạ. Chia tay là chấm hết. Yêu thương trong 3 năm buộc phải xóa sạch trong 3 từ “Mình chia tay” hoặc là yêu thương đó sẽ trở thành vết cắt, vết xước làm đau người nhớ. Tôi đã từng hỏi mấy người bạn cũ: “Khi chia tay, ai sẽ đau khổ hơn - người bị chia tay hay người nói lời chia tay?” và câu trả lời làm tôi nhớ mãi: “Ai yêu nhiều hơn thì đau khổ nhiều hơn.” Câu trả lời đơn giản, chỉ gói gọn trong vài từ mà sao thấm thía và buồn não ruột. Sao yêu thương lại làm đau người yêu thương? Trong trường hợp của chị, liệu chia tay có phải là giải pháp tốt nhất? Chia tay khi cả anh và chị đều đang rất yêu nhau?
- Chị ước sao có một điều nhiệm màu nào đó xảy ra trong tình yêu của chị. Lòng chị đang rối bời em à.
- Con gái tụi mình yếu đuối lắm. Mà yêu là tin. Nếu anh dứt khoát nói lời chia tay thì chị mới từ bỏ niềm tin và hy vọng của mình vào anh được. Nếu anh muốn tiếp tục thì đi cùng anh, có vất vả bao nhiêu chắc chị cũng chấp nhận.
- Ừ. Chị cũng nghĩ như vậy. Nếu anh nói chia tay thì chị mới có thể buông xuôi được. Nhưng anh không làm được, anh thuộc tuýp người yếu đuối lắm. Anh ấy khóc suốt về chuyện này. Anh nói chị bỏ anh thì bỏ chứ anh không bỏ chị được…
Thật sự nghe chị nói xong tôi cũng có phần tức tối. Đồng ý là cả hai người đều đang rối tinh rối mù nhưng chính vào lúc này tôi thấy nếu anh có thể cứng rắn và làm chỗ dựa tinh thần cho chị thì tốt hơn. Khóc không giải quyết được gì cả. Anh khóc. Chị khóc. Và rồi cả hai bế tắc. Chắc do tôi là người ngoài, tôi không phải là người trong cuộc nên mới trách anh chứ thật sự một bên hiếu - một bên tình cũng không biết phải giải quyết thế nào cho vẹn cả đôi bên. Yêu thì phải biết hy sinh cho người mình yêu nhưng hy sinh cái gì, yêu như thế nào để không bị mù quáng?
Tôi ngồi lại với chị thêm một chút rồi hai chị em rời quán. Chị nói chị muốn về nhà bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện để có thể đưa ra quyết định cuối cùng. Tôi nắm chặt bàn tay chị như chia sẻ, như một lời chúc may mắn rồi một mình chầm chậm trên đường, nhớ ông bà mình từng nói:
Một vũng nước trong, mười dòng nước đục
Một trăm người tục mới có được một chục người thinh…
Làm thân con gái, mười hai bến nước, trong nhờ, đục chịu.
Làm sao biết bến nào trong, bến nào đục? Nhưng bến bờ chị mong ước hơn hai năm nay bây giờ thành xa quá. Không biết chị và anh có đủ dũng khí, nghị lực, tình yêu cho thuyền cập bến một ngày không xa?!
***