Tình cảm của anh dành cho em đã không còn nồng ấm |
Kể từ bây giờ em sẽ phải gọi anh bằng cái tên người cũ - hai từ ấy quả thật đau lòng và chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ phải gọi anh như vậy. Khi tất cả mọi thứ đã phôi phai, tình cảm của anh dành cho em đã không còn nồng ấm, và đó cũng là lúc em buông tay để anh về quá khứ với cái tên người cũ…
Ngày anh đến bên em dịu dàng như một cơn gió mùa thu, anh đến và hàn gắn lại con tim em với những nỗi đau của mối tình đơn phương 7 năm mà em đã nghĩ rằng trái tim em không còn thuộc về ai được nữa. Trước khi quen anh, em luôn phải sống với những lớp vỏ thật dày để che giấu bản thân và tình cảm của mình. Em luôn độc lập, mạnh mẽ và tự an ủi mình cố gắng sống thật tốt... cứ như vậy mà không nghĩ là mình cần một bờ vai, cần một bàn tay ấm trong những mùa đông lạnh. Chỉ đến khi quen anh, em mới biết thế nào là bàn tay ấm, và những chiếc hôn nồng nàn cùng với cái ôm siết chặt... Từ đó em biết được cảm giác thực sự của tình yêu được đáp lại, nó thật ngọt ngào và ấm áp đôi khi cũng có thêm sự hờn ghen ích kỷ… nó hoàn toàn khác với cảm giác đau đớn tuyệt vọng của mối tình đơn phương ngự trị trong trái tim tổn thương của em.
Khi yêu anh, em thấy mình thực sự thay đổi, thay đổi mọi thói quen và suy nghĩ của em . Em cũng không biết mình đã thay đổi từ bao giờ, em chỉ biết rằng em cần có anh mỗi khi buồn, cần một bờ vai khi mệt mỏi và cần một bàn tay ấm áp nắm chặt để em biết mình không hề cô đơn… Vậy đấy, cảm giác có người yêu ấm áp là thế, ngọt ngào là thế vậy mà trong cả một thời gian dài em không hề biết, chỉ lặng thầm dành hết thương yêu cho một người mà biết rằng sẽ không bao giờ được đáp lại…
Người cũ à! Anh có biết anh đã quá quan trọng với cuộc sống của em từ lúc nào mà em không hề hay biết. Em chỉ biết rằng mỗi ngày em đều nghĩ về anh, lo lắng cho anh, quan tâm tới anh và cần anh biết nhường nào? Đến bây giờ khi tất cả đã là quá khứ em lại phải học cho mình một thói quen mới, thói quen không có anh trong cuộc sống này…
Em phải bắt đầu từ đâu đây? Từ những thói quen cũ trước khi quen anh sao? Làm sao để back lại những ngày ấy nhỉ?
Người cũ à! Anh đã từng dùng trái tim yêu thương của mình để làm ấm trái tim em, vậy khi anh đi, làm sao để lấp đầy những khoảng trống của anh trong em? Anh đi là một điều tất yếu, em hiểu điều đó và đó cũng chính là lý do em không níu kéo anh lại phía này, và tự mình dần thay đổi thói quen của bản thân… Vậy là những ngày không anh em phải học cách cười và học cách mạnh mẽ mà không có bờ vai anh, học cách cô đơn như trước kia em đã từng cô đơn.
Không có anh, em lại phải học cách sống cô đơn một mình |
Ngày không anh, em vẫn đi trên những con đường quen mà không còn một bàn tay ấm áp rộng lớn nắm lấy bàn tay em. Bàn tay em sao cảm thấy lạnh quá, hoang mang quá và cũng cô đơn biết nhường nào. Em vẫn phải tập bước đi như xưa để mặc cho tay mình lạnh lẽo và con tim cô đơn vỡ vụn đến tận cùng của nỗi đau, chắc có lẽ em cũng phải quen dần với những nỗi đau đó và sự cô đơn giằng xé con tim…
Ngày không anh em vẫn có những chuyện buồn, và những lúc mệt mỏi nhưng khác trước kia, em không còn một bờ vai để tựa vào và cảm thấy bình yên hạnh phúc biết nhường nào của ngày ấy... Sẽ là cảm giác trống trải đến tận cùng và cô độc đến vô cùng, rồi em cũng phải làm bạn với cảm giác đó, cảm giác không còn một người ở bên, em chỉ có thể tâm sự với sự cô đơn của mình để mặc cho trái tim không ngừng gào thét gọi tên anh, nhớ nhung anh, và đâu đó vẫn là tình yêu dành cho anh nguyên vẹn chưa bao giờ thay đổi. Em phải học cách buông tay để anh đi vào quá khứ - một quá khứ quá đỗi ngọt ngào để hiện tại chỉ một đắng cay con tim nghẹn ngào… Em biết mình không thể đủ sức níu giữ một trái tim đã thay đổi và em biết trái tim đó hoàn toàn không có lỗi vì đó thuộc về lý lẽ riêng của con tim. Thế nhé người cũ ạ, ngày tháng ấy, năm tháng ấy em sẽ giữ lại cho riêng mình, em phải học cách sống, cách bước đi và tự mình hàn gắn lại những vêt thương của con tim thầm cầu nguyện cho anh hạnh phúc.
Những ngày không anh là những ngày em khóc thật nhiều, nước mắt mặn chát bờ môi, cay nồng trên khoé mắt mà không có ai lau khô. Em cứ để nó tự chảy rồi lại tự khô như một điều tất yếu, dẫu biết rằng khóc nhiều đến mấy cũng không thể nào đưa anh quay trở lại bên em như ngày xưa nhưng em vẫn khóc anh nhé, khóc để em có thể học cách mạnh mẽ, học cách lau khô dòng lệ nghẹn ngào, học cách lặng lẽ bước đi mà bên cạnh đã thiếu một người em cho là rất quan trọng…
Vậy đấy người cũ ạ, kết thúc của một mối tình lại là một sự bắt đầu mới, sự bắt đầu tập sống, tập đi, sau một lần vấp ngã. Một lần học cách mạnh mẽ, một lần đối diện với nỗi đau để tiếp tục bước đi… Không có anh, em lại phải học cách sống cô đơn một mình với con tim tổn thương… nhưng đó là cuộc sống của em.
Tạm nhé tình yêu nhỏ của em, tạm biệt anh giờ đây là người cũ.
Xin chào cô đơn và đắng cay… một cuộc sống mới bắt đầu…