Những hạt tuyết ấm nồng

Em gởi cho anh những ngày trời tuyết trắng (Ảnh minh họa)
Anh xa em – một ngày đông lạnh buốt, lạnh tràn sống mũi cay cay, lạnh khô khóe mắt.


- Cún ngoan, cất gói snack đi nào. Mập không xấu nhưng anh đoán mập chẳng dễ chịu tẹo nào đâu đấy.
Đọc dòng tin nhắn em xoe tròn mắt nhìn kim đồng hồ chỉ đúng 23h30, sột soạt đặt gói snack qua một bên, học bài. Em lại chống cằm, chun mũi tự hỏi: chỉ duy nhất 3 gói mà bao giờ anh cũng ra “lệnh cấm ngọt ngào” đến vậy. 44kg và còn thiếu 2cm để đạt tới số 155. Ừ, em là “cún ngắn”, nhưng chẳng bao giờ mảy may chút buồn, đơn giản bởi anh bảo cún ngắn trông rất đáng yêu. Nhớ dạo mới quen anh em cứ tròn mắt với những thắc mắc khổng lồ: người từ châu Phi à? Là game cao thủ học đường? Đã từng thi đấu võ thuật quốc tế chăng?!! Cho tới bây giờ da anh vẫn đen vậy thôi, vẫn nghiền mấy chương trình trên máy tính đến quên cơm, vẫn là một “võ hùng”. Chỉ có điều là em chẳng còn tẹo nào thắc mắc, em biết với niềm đam mê tin học của mình anh nhất định sẽ thành công với con đường đã chọn và đừng quên hành sự trượng nghĩa để cứu người như trước đây nữa đấy, anh nhé!
Phố chiều nhạt nắng, em thả bước bên những vạt cỏ xanh. Em lại một mình, lại tiêu tốn những nụ cười khi nhớ về anh, về những câu chuyện ngày xưa như phủ thơm màu cổ tích. Nhớ những lần chúng mình cùng tụi bạn thân tinh nghịch bày đủ chiêu trò vào mỗi thứ bảy – những giờ ngoại khóa cùng học và cùng chơi vui đến biết bao. Hồi đó, tụi con gái kết mấy trò giải trí “học thuật” của anh lắm đấy nhé. Thi thoảng trong mỗi đợt tình nguyện em vẫn tổ chức cho tụi nhỏ chơi mấy trò ấy anh ạ và những nụ cười giòn tan khiến em càng nhớ anh da diết. Nhớ rồi lại giận anh, giận sao anh để lại cho em quá nhiều những ký ức ngọt ngào, để rồi mỗi khi nhớ đến chúng lòng em ứa đau nhưng vẫn mỉm cười vì thấy mình hạnh phúc.
Em nhẹ bước, thả hồn mình mơ về một miền tuyết trắng ấm áp không tên 

Anh xa em – một ngày đông lạnh buốt, lạnh tràn sống mũi cay cay, lạnh khô khóe mắt. Anh chẳng nói, chỉ nhìn vào đôi mắt em thật lâu rồi lặng lẽ cất bước quay đi. Em không kiếm tìm lí do hay chỉ vì lòng tin em dành cho anh là tuyệt đối, em chẳng biết, chỉ thấy trái tim mình ấm áp mỗi lúc nghĩ về anh. Chẳng bao giờ em thấy mình ngốc nghếch khi trong trái tim vẫn đặt anh vào một góc lớn, em quý thứ tình cảm được nuôi giữ lâu dài chứ không phải là “chớm nở vội tàn” như một số bạn trẻ ngày nay. Có gì đâu khi trong mình có “trái tim thời tiền sử”, anh nhỉ?! Bạn bè bảo em quên anh và mở lòng mình cho những điều tươi đẹp mới, nhưng em vẫn muốn chăm sóc tình anh bằng niềm tin tưởng, bằng những sự quan tâm âm thầm. Trách đâu được bởi em bắt chước anh đấy chứ!
Đường phố chiều rộn những tiếng bước chân, có ai đó vội về với những người thân yêu, có ai đó vui đắm trong những lời ca mừng chúa giáng sinh rộn rã, những ai đó đang sum vầy, trang hoàng cho cây thông thêm lấp lánh với bao món quà đầy ý nghĩa dành tặng nhau. Và có em nhẹ bước, thả hồn mình mơ về một miền tuyết trắng ấm áp không tên, nơi anh vẫn thường kể cho em nghe mỗi độ cuối đông trời rét buốt. Hồi ấy em bướng quá, câu chuyện nào anh kể cũng đều phải hỏi vòng vo mãi cho kỳ được mới tin. Em thường bĩu môi: “Tuyết sao lại ấm áp được, lạnh thấu xương”. Mỗi lần như thế anh đều gõ nhẹ mũi em, cười rất hiền – nụ cười như những giọt nắng ngày đông.
Và một giáng sinh một mình nhưng không phải cô đơn, em gởi cho anh những ngày trời tuyết trắng. Tin anh nhé, bởi những hạt tuyết mang sắc trái tim em.
***